Sẽ không có một thứ suy diễn chung nào cho
mọi nền âm nhạc hoặc từng thể loại âm nhạc,cũng như khộng thể lấy một quan niệm
mỹ học của một nền văn hoá kia làm chuẩn mực cho nền văn hoá nọ.Ngay cả một hệ
thống học thuật dù đã được chứng minh và đưa vào trong sách giáo khoa cũng bị
lật nhào vì những giá trị mỹ học mới nhưng không phải vì thế mà nó trở nên vô
giá trị.Chẳng hạn học thuật về Hệ thống bình quân luật của Bach vĩ đại là thế
cũng đến lúc bị musique
sérielle (hệ thống 12 âm phi cung thể)
được khởi xướng bởi A.Schönberg
phủ định,rồi đến lượt nó bị âm nhạc nghiệm tác
(experimental music)của John Cage không chấp nhận.Nhưng tất cả những phát kiến
trên đều được xem là những tài sản văn hoá của nhận loại và giá trị của nó
chẳng mất đi gờ-ram nào.
Bởi vậy vấn đề ở chỗ chúng ta cần chứng minh
những công việc làm nhạc của ta có sáng tạo, có nghệ thuật không chứ không phải
đi “cãi” giùm cho những nền học thuật,những hệ thống mỹ học đã được chứng minh
giá trị sáng tạo tuyệt vời mà thế giới đã làm bởi những đầu óc vĩ đại hơn là
cái khối óc(xin lỗi) đang rất nông cạn và
lạc hậu của chúng ta ở cái xứ sở còn rất khiêm tốn trên bản đồ âm nhạc thế giới
này.
Chuyện những nhạc
sĩ tài hoa của phương Tây(mà không phải số đông,chỉ một số thôi) viết nhạc trên
cơ sở lấy chất liệu phương đông (vậy mà có người ở Việt Nam chê các nền
âm nhạc châu Á là xoàng,không đáng thâu nạp?!)để tạo nên một thứ âm nhạc mà
người nghe không thể nhận ra quốc tịch của họ là chuyện xưa như trái đất và
cũng không thể để biện bạch cho một người Việt Nam viết nhạc như Tây.Cái cốt
tuỷ của vấn đề là Sting viết nhạc phương đông nhưng đó vẫn là nhạc của Sting
chứ không phải là nhạc của tác giả nào ở phương đông!Còn ở ta thì nhạc sĩ “thâu
tóm” nhạc Hoa,nhạc Tây đều có đủ cả(còn hơi bị nhiều) nhưng lại không nghe ra
nhạc của Nguyễn văn X,văn Y nào cả mà lại giông giống với các tác phẩm có tên
có tuổi của John X,Taylor Y nào đó!Trong khi
một vài nước châu Á khác các nhạc sĩ như:Ravi
Shankar (Ấn Độ), Isang Yun( Hàn Quốc)Toru Takemitsu,
Toshiro Mayuzumi(Nhật) Chou Wen-Chung(Trung Hoa)…vẫn tạo nên một cá tính sáng tạo của họ khi
thủ đắc những chất liệu của âm nhạc phương Tây!
Chuyện tiết tấu bị
vay mượn hay không và tại sao không gọi là “ăn cắp” như hai giai điệu giống
nhau thì lại hơi bị…dở hơi.Nền lý luận nhạc học tiên tiến của thế giới đã công
nhận tiết tấu giống nhau là chuyện nhỏ,vấn đề là ở chỗ giai điệu có bị”song
sinh “với nhau hay không.Bởi vậy trong lịch sử âm nhạc thế giới người ta chỉ đề
cập đến “sự cố”giai điệu và chưa bao giờ
chúng ta được chứng kiến chuyện hai nhạc sĩ đưa nhau ra toà vì tiết tấu giống
nhau.Vậy thì tranh luận làm gì chuyện tiết tấu xưa và nay khi nó đã có kết
luận?Bạn có thấy rách việc không?Sao không lên mạng tìm kiếm tài liệu và chứng
cứ về chuyện đó mà đọc?
Những lý luận không
chính danh,việc nọ xọ việc kia trong nhận định về âm nhạc(và tất cả mọi việc)càng
làm cho mọi việc trở nên hỗn mang hơn.Chẳng hạn vấn đề biến tấu trong thể loại
Variation không thể áp đặt vào ca khúc.Một đằng là hình thức âm nhạc lớn và phức
tạp,một đằng là hình thức nhỏ và giản đơn hơn nhiều.Trong Variation với hàng ngàn
nốt nhạc được phát triển chỉ từ một chủ đề vay mượn khoảng từ mười đến vài mươi
nốt nhạc được phát triển mênh mông ra với hàng loạt thủ pháp từ nhắc lại(đơn giản,có
thay đỗi) đến mô phỏng(soi gương,chia cắt,tăng,giảm)rồi triển khai rồi đối tỷ…thì
chất lượng sáng tạo phải cao và nặng ký hơn nhiều so với ca khúc chỉ có khoảng trăm nốt nhạc khi phát triển trên một chủ đề đã
chiếm đến gần một chục nốt hoặc hơn.Bởi vậy,trong khí nhạc có hình thức
Variation nhưng trong ca khúc thì không(nó chỉ có thủ pháp biến tấu mà thôi).Cho
nên viết ca khúc mà cứ chăm bẳm đi mượn chủ đề âm nhạc của người khác để làm”variation”chứ
không tự mình tạo nên chủ đề độc đáo cho mình thì rất dễ bị khả nghi về “tư cách”
người viết bài hát lắm.
Điều đáng lo là gần
đây, lợi dụng một vài nhận xét sai lầm về một hai bài hát”song sinh”không có căn
cứ, bắt đầu xuất hiện những luận điểm bênh vực cho những giai điệu giống nhau(ít
hoặc nhiều)dựa trên cơ sở “trùng hợp ngẫu nhiên” hoặc là “điều không thể tránh
khỏi”-đồng thời “khai quật” những tài năng âm nhạc lớn lên ngồi cùng
chiếu với những tài năng âm nhạc nhỏ chưa được lịch sử thẩm định để làm bình
phong- song song với thái độ khinh thị những nhận xét còn lại về các bài hát giống
nhau(cho dù đó là những thẩm định của những vị nhạc sĩ mang hàm giáo sư khả kính)trong
khi vẫn sang sảng cho rằng đạo nhạc là có thật.Một chiến dịch tung hoả mù và mỵ
dân chăng?
Đã là ngẫu nhiên thì
sự gặp nhau chỉ xảy ra một vài lần trong các sáng tác.Nhưng có còn ngẫu nhiên
chăng khi mà sự tương đồng đó diễn ra nhiều lần trong cùng một tác giả trong
khi những tác giả khác không ai đào ra được(hoặc rất ít)sự “ngẫu nhiên”khác?
Và có là quá đáng
không, khi một đằng thì lên án nền ca nhạc nước ta đang sản sinh ra những bài hát
na ná chất liệu âm nhạc của nhau thì một đằng lại khẳng định và ủng hộ một phương
pháp sáng tác theo kiểu remix những chất liệu âm nhạc có sẵn mà không dám bàn đến
remix theo trình độ nào?
Và phải chăng cần
phải làm một cuộc đại phẫu thuật thứ hai về nạn đạo nhạc khi mà cuộc phẫu thuật
thứ nhất đã tỏ ra bị”lờn” thuốc?Hay đó chỉ là sự dãy dụa của thây ma đạo nhạc và
những “đồng thanh tương ứng” của nó trong hành trình”ngưu tầm ngưu,mã tầm mã”?
T.M.P
T.M.P