Mỗi đêm trước khi ngủ tôi mong ước tôi sẽ không bao
giờ thức dậy. Mỗi sáng sớm tỉnh giấc tôi mong đây chỉ là giấc mơ thôi.
Nụ cười tôi đang ở mùa xuân nhưng sao lòng tôi ở cuối
mùa thu rồi.
Nụ cười sẽ giữ lại trên môi. Nó sẽ khép đi những giọt
lệ rơi vụng về, những giọt lệ ở trên cao cuối cùng cũng rơi hẫng xuống đáy sâu
hy vọng. Nụ cười sẽ trường cửu, một loài hoa của bốn mùa.Tôi chỉ hết cười khi không
còn đủ sức để nhoẻn một nụ cười mỉm, một nụ cười nhẹ thênh gần như
hơi thở cuối, nhưng người ta sẽ thấy trong mắt tôi đang khép đi vẫn là một hình
bóng nụ cười.
Người ơi, tôi là kẻ hành khất đi ăn mày tình yêu nhưng
sao người lại cho tôi hận thù.
Đem danh lợi đổi lấy tình yêu tôi chỉ nhận được tình
buồn.
Sau mỗi niềm vui nỗi buồn như càng buồn hơn. Buồn chờ
tôi ở căn nhà đơn độc nơi tôi về cởi chiếc áo kiêu hãnh máng lên vách cô đơn.
Khuôn mặt em là một thế kỷ buồn trong tôi. Ngày xa em,
em nhìn tôi mỉm cười, nụ cười tươi mà tôi thấy còn buồn hơn nước mắt.
Người ta nói tôi là một người ít khi buồn vì nụ cười
thơ thường nở trên môi. Nhưng ai có tin không, có loài hoa hạnh phúc nở trên cây
niềm đau, rể ăn sâu xuống nỗi buồn.
Những mùa mưa ốm lạnh đã đi qua tâm hồn, nắng lên còn
thấy những đám rêu tàn úa trên mái nhà tim tôi. Lại nhớ những cơn mưa đầy cho
rêu xanh lại.
Nửa đêm về sáng tôi nghe trong lồng ngực tôi rưng rức
nhịp thời gian xưa, mỗi hạnh phúc quá khứ là một cơn buốt lạnh hiện tại thổi về
trong căn phòng tôi ngủ.
Thời gian trôi qua, mất đi mà như bất biến. Ngày đó em
đi, đánh dấu một khoảnh khắc ngắn ngủi mà kéo dài hai năm. Tạm biệt và như đã hứa,
hai chúng ta sẽ cười, sẽ bình thản như những chiếc lá lìa cành mà vẫn còn xanh.
Dẫu màu xanh mà rất buồn.
Làm sao quên một người ta đang yêu cũng như làm sao
làm khô lại một con đường trong cơn mưa tầm tả.
Có những lúc nắng buồn thật lạ, cũng như có khi có những
ngày nóng thật lạnh , thời gian nổ bùng ngày oi bức em đi tung toé những mảnh băng
buồn trong tim tôi vì khuôn mặt lạnh lùng của em yêu.
Tôi trốn đêm tối cô đơn trong giấc ngủ sớm rồi lại thấy
cô đơn trong giấc mơ muộn đầu ngày.
Hút thuốc tôi mong thở nỗi buồn tan thành mây khói. Uống
rượu tôi mong dìm cô đơn trong giọt nước. Giọt rượu hay giọt nước mắt? Duy có điều:
khói tan, rượu hết tất cả vẫn còn đấy, người ơi!
Buồn, cô đơn, giấc ngủ, rượu, thuốc. Đó là nhật ký buồn
những ngày mất em…Tôi khóc được rồi và chấm hết một trang yêu.