Người ta hay nói: hồn nhiên như trẻ con, nhưng thật ra phải nói: hồn nhiên như báo chí Việt mới
đúng!
Cái sự hồn nhiên này dễ thấy
trong báo chí dành cho showbiz Việt. Mà khỏi phải nói dông dài, cái showbiz này
là nguồn cảm hứng vô tận và là thực phẩm nuôi sống hằng hà bao trang báo bình
dân và báo mạng hạ lưu và một phần trung lưu. Không có scandal hay chuyện khoe
hàng, không có chuyện khoe của, khoe con hay khoe bồ bịch, cùng những chuyện
phòng the, toilet của giới showbiz cho phóng viên đi rình rập hay chực chờ đánh mùi thì mấy
tờ báo nói trên có nước mà húp cháo loãng. Ngược lại, để không khỏi bất công, phải nói rằng-
không có mấy anh,chị ký giả tò mò, tọc mạch và hay tám trên báo thì giới
showbiz cũng chả có đầu
ra và cái loa phóng đại
để mà rao tên bán
tuổi mình. Cho nên, phải nói báo chí và showbiz như hai kẻ dựa vào nhau mà sống
và ký sinh lẫn nhau. Một dạng sống đặc biệt gần như nấm cố định đạm trong một số loài rễ cây vậy.
Đầu tiên, một ngày nắng to nào đó, báo chí hứng
lên đã dành bao ưu
ái cho ca sĩ này, nhạc sĩ kia. Họ tra từ điển tìm ra những danh từ hấp dẫn nhất,
đẳng cấp nhất
và rất kêu giòn giã đầy
hút hồn tai nghe để
phong tặng cho những nhân vật showbiz. Nếu bạn tin hết mình những gì báo chí tụng
ca hẳn bạn phải sung sướng nhận ra rằng, bạn đang tự hào sống trong thời đại ra đường gặp
toàn danh nhân, thiên tài và người hùng. Và nền V-pop đẳng cấp cao đang chực chờ nuốt gọn mấy cái giải
Grammy hay gì gì đó
tương tự trên thế giới.
Nhưng, qua một ngày mưa to nào đó, báo chí thấy
khó ở trong mình bèn lôi hết những từ ngữ xấu tệ nhất trong bộ từ điển VN ra để dội bom lên đầu showbiz. Như chưa đủ,
họ còn tìm tới những tai to mặt lớn trong làng văn nghệ mà lâu nay họ xem là hết
thời hay không ăn khách để mượn miệng hùm về chiều gầm cho oai! Rồi hoạnh họe đánh phủ đầu mấy tay
showbiz đang còn ngây
ngất trong men vinh quang do chính báo giới tạo ra: “Ai cho anh cái danh xưng đó hả? Ngụy tạo
hả? Cái showbiz này loạn cả rồi!Ai đã lăng xê mấy cái thứ rác rưỡi kia, anh nhân danh cái gì
mà tự cho mình là ngôi sao?!” Nếu bạn cũng tin sống tin chết vào báo giới thì bạn
hẳn phải thấy cái ngày tận thế của showbiz đã sát bên nách, đã ngay bên cái
lai quần.
Nhưng cũng chả có thiên đường và cũng
không có địa ngục!
Hết mưa gió, nắng lại to thôi.
Trên các trang báo hôm qua vừa chửi thấu xương nhức tủy mấy ông hoàng, bà chúa
kia bỗng dưng lại rền lên cái khúc ca xưng tụng bà chúa, ông hoàng như một điệp khúc vĩnh
cửu, như chưa có gì xảy ra ầm ĩ cả. Người ta ngác ngơ như vừa trãi qua một hồi
kịch hay một giấc mơ thì phải. Nhưng không, thực tế đó! Cái sự hồn nhiên cùa nhà báo nó thế.
Cái sự đỏng đảnh mưa nắng của
kẻ nắm quyền lực thứ tư trong ngòi bút mình nó vậy đó. Nó giống như hai anh bạn hồn nhiên
cãi nhau rồi đánh lộn u đầu, sứt mũi.
Xong, lại bá vai đi
cà phê, đi nhậu. Dễ hiểu
mà, không có một trong hai anh kia thì anh còn lại cũng…chết!
Cho nên, bạn là người tỉnh táo
thì tốt nhất đừng …đọc báo về
showbiz nữa. Mà chuyện này chắc khó hay bất khả thi, vì cái máu tò mò chuyện
vén áo xem lưng của người Việt mình thành nếp lâu rồi như cái nếp xả rác ngoài đường và phóng
xe vô tội vạ khó dứt. Vì vậy, cứ xem, nhưng phải đừng tin và tốt nhất là như đang xem một vở
tấu hài thì đỡ phải mất
công hốt hoảng: họ hồn nhiên thế sao?!
Đến đây, hẳn bạn biết vì sao phải nói:
hồn nhiên như báo chí phải không?
Trẻ con hồn nhiên, nhưng ghét ra
ghét, thương ra thương. Đã ghét ai thì ghét luôn và đã thương ai thì thương hoài. Chứ không
có chuyện hôm nay ghét mai thương, rồi mốt nọ lại… ghét như mấy ông nhà báo hồn
nhiên thấy…sợ!
Bởi vậy, chơi với báo chí văn nghệ
cà tưng – không phải bà Tưng- là chơi với dao hai lưỡi. Chỉ có mấy anh showbiz vì
không có báo giới là tiêu đời nên chơi với truyền thông là lấy độc trị độc được thôi. Cái
này không phải tự nhiên mà suy luận. Nó là kinh nghiệm xương máu của một người
trong báo giới và showbiz hơn mười mấy năm-nay đã về vườn trồng cây- chứ chẳng phải nói cho sướng miệng đâu!
T.M.P