Viện Gallup thống kê về chỉ số vô
cảm[ ít cảm xúc, thờ ơ, bàng quan ]cho người dân ở 150 vùng, quốc gia và lãnh
thổ trên thế giới vào năm ngoái đã xếp Việt Nam vào thứ hạng 13. Một chỉ số
tương đối cao về sự vô cảm của người Việt. Mà không chỉ con số, những hiện tượng,
những vấn nạn xã hội, những đối nhân xử thế hàng ngày đã cho mọi người thấy
ngày nay người ta càng lúc càng sống ít tình cảm đi, thay vào đó là sự thực dụng,
ích kỷ và vô tâm. Nó chứng minh ngược thống kê trên không phải là tào lao.
Âm nhạc Việt Nam thì không thấy
có thống kê cho thấy nó vô hồn ở thứ hạng mấy. Nhưng điều đó không cần con số
thống kê vì ai cũng biết nghệ thuật trong đó có âm nhạc trước hết là một thông
điệp và là tiếng vọng của tâm hồn. Một thứ âm nhạc không hoặc ít cảm xúc thì
cho dù có được điểm trang bằng “dao kéo” kỹ thuật hay kỹ xảo bao nhiêu thì
thông điệp hay tiếng vọng đó sẽ câm nín hay thều thào lạnh nhạt. Kết cục là thứ
âm nhạc đó trở nên nghèo nàn, rẻ tiền hay xa lạ, trơ trẽn, tạm bợ.