Như câu chuyện đồng vọng của đêm còn ngấm sâu trong lòng tôi
Sau khi cảm ơn giây phút tĩnh mịch bao la đã gợi nhớ cho tôi những men nồng kỷ niệm tuyệt vời
Và lời khuyên nhủ mênh mông đã thôi thúc tôi tỉnh ngộ
Như hạt mầm nẩy mạnh lớn lên đã lan tràn trên mặt đất nâu sồng bình dị
Trên những gốc cây đã bật rễ bởi bão giông
Trên những hòn đá trơ lì năm tháng
Ở đó nhạc thời gian đã làm nên những sắc màu muôn thuở
Và đó, cuộc đời ở đấy tự bao giờ
Chỉ cho tôi thấy ở đàng kia mặt trời rực lửa
Trong lồng ngực nghèn nghẹn tình yêu
Bởi uất hận những giam cầm trí tưởng
Bởi những mùa thơ xưa đã quỵ gối mộng mơ
Tôi chợt hiểu cuộc sống vì tình yêu chứ không vì bổn phận
Và sớm mai này nếu không còn ai đến
Thì sự hối hận của tôi không còn để cho quá khứ thêm một lần phán định
Tình yêu đã làm tái hiện lại con người
Và ngôn ngữ nằm ngoài suy tưởng
Khi máu đã cạn, nước mắt đã vơi
Cái giá hạnh phúc ấy vẫn nhẹ nhàng quá đỗi
Và tôi sẽ đi
Như đứa trẻ trong đô thị vây hãm
Lần đầu được chạy trên đồng ruộng mát xanh bằng đôi chân trần không giày dép phủ bao
Thấp thoáng vài con trâu trong những bài tập đọc thuộc lòng mà vô cảm trước đây
Nhàn nhạt cơn mưa phùn tháng năm
Ngai ngái mùi rạ và phấn bụi li ti hiền dịu
Những mái tranh ngọt nồng thiên nhiên
Những đôi mắt cỏ cây mượt mà
Ôi tình yêu gần quá trong không gian xa tắp…
Em vẫn hỏi tôi vì sao hạnh phúc không thể kết hoa để quàng lên vai lên cổ như vòng hoa chiến thắng
Không thể viết lên như ngoa ngôn
Không thể trưng ra như thành tích như thành quả tự hào
Chỉ có chúng ta- trí tuệ trong đầu và tình yêu trong trái tim
Bước đi chân thật đến với hạnh phúc con người
Và thế tôi sẽ đi
Tôi sẽ đi trên mảnh đất phù sa tình yêu ngấn lệ
Và trong mỗi phút giây sẽ mỉm cười âu yếm
Với nước mắt sôi bỏng lẫn giữa tình yêu con người
TRẦN MINH PHI