10.1.16

Sến

Có một dạo cũng hơi lâu, thời gian vừa đủ biến một đứa bé thành một người dậy thì, có một nàng thiếu nữ lãng mạn đưa tôi hai bài hát của 2 kẻ si tình tặng nàng.

Đó là 2 khúc tình ca thống thiết tỏ tình với nàng.

Vốn đa tình, nàng phân vân lắm không biết chọn ai nữa. Nghe nói văn là người, nhạc cũng là người nàng bèn nhờ tôi cũng là một tên viết nhạc hết thời và lỡ bước...đi tu để tư vấn cho nàng nên chọn ai làm chồng.

Tôi thở dài: Sao em lại trao số phận em vào tay anh?
Ok, em thích thế. Anh mà không chọn được cho em thì em...chọn anh đó!
Vì lỡ tu rồi, cho dù nàng đẹp quá mơ ước và tưởng tượng của tôi, tôi cũng đành nuốt nước bọt ú ớ: Ờ ờ, để anh xem...

Sau vài hôm mổ xẻ 2 bài hát với trái tim tiếc nuối và cái đầu kiên định, tôi gặp nàng trong buổi chiều lã chã mồ hôi trong cái nóng 34 độ 5 của Sài gòn mùa đỏ lửa.

Em nên chọn tác giả bài thứ nhất. Tôi nói chắc như mũi tên Cupidon bắn vào trái tim tuổi 22 của nàng.
Nàng trố mắt minh tinh nhìn tôi và buộc miệng: Bài này...sến!
Tôi vuốt theo luôn cái giọng Hà Nội 54 của nàng: Đúng! Sến cả nhạc lẫn lời!
Nàng nguẩy cái miệng sinh ra để hôn lên: ứ, anh chọn cho em chồng sến hả?
Tôi nhún vai: Đi nhờ thằng khác, đi cưng!
Nàng cắn môi dưới khoe cái cặp răng thỏ trắng tươi đã ngậm trái cấm rồi liếm môi hồng ướt mọng một vòng 360 độ ngất ngây: Ok, tin anh mà. Nhưng anh giải thích cho em tại sao đi?

Tôi vung tay như một biện sư: Nếu chọn bài trao giải cho một cuộc thi viết ca khúc, anh chọn bài số 2. Bài này viết rất kỹ thuật, rất sang cả, màu mè hoa lá hẹ, kỹ xảo vi diệu nhưng mà...sạo. Nó không yêu em thật lòng, nó thấy em đẹp, nó muốn cưa em, ngủ với em và...hết!
Nàng gật gật nhè nhẹ cái đầu tóc thơm và đong đưa đôi chân dài nghìn trùng say đắm: Thế cơ à?!

Tôi tập trung hơn vào chính mình, không để ý đến cái râu ria chết người của nàng nữa: Còn bài thứ hai viết rất thật lòng, thật thà vì thế nó đơn giản, giản dị, không chút kỹ thuật tô vẽ, không tí nào hết đến độ sến luôn! Em ạ, khi người ta sến là người ta thật lòng đấy!

Tự nhiên, nàng im lặng một lúc lâu, nhìn rất xa xôi coi như không còn tôi ở đó. Tôi cũng mặc kệ, tranh thủ ngắm cái sinh vật tuyệt đẹp mà rắc rối đang ngồi trước mặt tôi để lát về vẽ một bức bán nude nghệ thuật làm quà cưới cho nàng.

Bỗng nhiên, tôi thấy đôi bàn tay ngọc ngà châu báu của nàng nắm lấy tay tôi rồi nàng nói nhẹ như mây: Em tin anh, em cám ơn anh. Rồi dường như thấy mình quá...lãng mạn chăng, đột nhiên nàng bật ngửa ra ghế, búng tay đánh chóc: Ok, cứ vậy đi!

Tôi với nàng ngồi im lặng một lúc rồi về. Tôi nói vu vơ: Anh sẽ tặng em một bức tranh làm quà cưới nhé!
Nàng nghiêm mặt: Không được khoả thân nhé! Tưởng tượng cũng không . Cấm! Em sắp có chồng rồi.
Tôi cười: Dét, ma đam!

Hôm qua, nàng nhắn tin cho tôi:
Anh ơi, chả ai sến bằng anh!

Trần Minh Phi
Back To Top