2.6.16

Mây


Thú vui hồi nhỏ của tôi trong những ngày cô đơn là nhìn lên bầu trời ngắm mây.

Những ngày cô đơn thì dài và nhiều hơn những ngày không cô đơn dù khi đó tôi chỉ là một cậu bé.

Ngày không nắng không mưa thì nhìn mây dịu dàng hơn vì không quá chói chang nhưng mất đi những ráng chiều rực rỡ đầy hư ảo.

Mây đủ hình thù cho tôi mặc sức bay bổng và phóng túng trong tưởng tượng về những hình ảnh ước mơ và cám dỗ.

Mây không đứng yên, mây biến đổi ảo kỳ và trí tưởng tôi cũng thoăn thoắt thay đổi, lang bang theo chập chùng mây gió.

Hình như mây đã phản chiếu hồn tôi.
Lúc vui mây có hình thù những nhân vật hay con thú dễ thương, cả cánh đồng và biển cả trên bầu trời dập dờn trôi chảy...

Những khi buồn hay mệt, mây thường có bóng hình phù thuỷ, ma quái hay ác thú kinh khiếp, cả cơn sóng thần hay núi lửa cùng nở bùng trên không trung bao la...

Lớn lên tôi quên nhìn lên trời mà hay nhìn vào mặt người để tưởng tượng ra những tâm hồn đen trắng, bông lơn hay phờ phạc...

Giờ đôi lúc nhớ thuở ấu thơ khi thấy đời già cỗi tình người, thỉnh thoảng tôi cũng bỏ rơi cơm áo gạo tiền mà nhìn trời ngắm mây tìm lại bầu trời tâm hồn đã vắng xa.

Tôi rất khó khăn nhìn mây ra hình thù thú vị như xưa nữa, chắc đôi cánh trí tưởng đã mỏi mệt nằm lười biếng bên triền dốc cuộc đời.

Nhìn lên bầu trời mới hay đôi mắt mình đã mờ tinh khôi và lãng mạn.

Và hồn tôi hẹn một mùa mưa tinh khôi sẽ về cho bầu trời mây kia trong trẻo lại những mơ màng thuở bé...

Trần Minh Phi


Back To Top