(Nhà văn Pháp Begbeder nói 'Tình yêu sống ba năm và chết'. Bạn nghĩ gì về điều này? Còn đây là suy nghĩ của tôi)
Phải em không?
Mưa xưa
Phải nàng không?
Nắng cũ
Anh nhớ buồn lẫn nhớ vui
Nhớ đắng nhớ ngọt nhớ cay nhớ nồng
Lâu không thấy em đâu
Anh nhớ
Như môi vắng hôn
Như anh ngày thơ khát sữa nhớ vú mẹ quá đi thôi.
Anh nhớ
Ngày mình hư
Em làm anh hư
Như Adam cắn trái táo địa đàng rồi mới thấy thân xác mình là tội lỗi nên lấy cây lá hồn nhiên khoác lên che giấu.
Anh làm thơ màu mè hoa lá hẹ khoe khoang khoác lác
Vì sợ tâm hồn mình trần truồng giây phút Adam
Mấy mươi năm rồi anh quyết trở lại vườn xa xăm
Cứ thả tâm hồn mình khoả thân chân thật
Thật như cái giây phút Eva bảo Adam ăn táo
Em và anh không chuyện táo mà là chuyện cà lem
Em nhìn anh lâu như cái máy tính bị treo
Nói ngập ngừng: em thèm cà lem...
Cây cà lem làm anh thành đàn ông
Làm chuyện tèm lem thế sự đua đòi
May tâm hồn anh chả bao giờ chịu lớn như cái trí óc anh ngày mỗi già thâm.
Nay anh nghe mưa xưa
Nay anh thấy nắng cũ
Khi con mimi nhà anh ứ bậy bên thềm mấy đống tâm sự vật chất
Nó vẫn đẹp như môi em khi ăn cà lem
Thật tự nhiên như tự nhiên là thật
Như em vậy
Nên anh luôn nhớ em
Không phải ba năm cũng không phải muôn năm
Nhớ đến khi nào bộ nhớ anh hư.
Trần Minh Phi