Thực phẩm ngọt luôn là một thực phẩm hấp dẫn vị giác của con người, đầy cám dỗ và cũng đầy hấp dẫn. Nhưng nó chỉ là một dinh dưỡng rỗng và lạm dụng một chút thôi là sẽ thành chất độc.
Trong nghệ thuật cũng có một lối sáng tác ngọt bùi như thế. Những câu thơ, bài văn, tranh vẽ, âm nhạc, phim ảnh... theo lối duy mỹ hình thức dưới cái bóng của pop art là những thứ nghệ thuật rỗng tuếch với cái áo hình thức mượt mà , sặc sỡ, vuốt ve và vỗ về. Nó rỗng tuếch tư tưởng dù cố gắng thể hiện một tư tưởng nào đó, bởi tư tưởng nó đưa ra là thứ tư tưởng nửa vời, vụn vặt và khuôn sáo. Nó rỗng tuếch tình cảm dù đang thể hiện cảm xúc rất thời đại bởi nó là thứ tình cảm bầy đàn, tình cảm của trò diễn lan truyền như vi khuẩn ebola...
Tất cả, tôi gọi đó là candy art-nghệ thuật kẹo ngọt. Nó làm tình cảm, tư duy con người thưởng thức chúng trở nên béo phì, ung thư và tiểu đường chẳng mang đến một chút dinh dưỡng nào cả cho tâm hồn.
Nhưng cũng như thức ăn ngọt ngào, béo ngậy, nghệ thuật kẹo ngọt lại luôn được ưa chuộng hàng đầu với tư cách là một mốt đại chúng, đưa lên hàng kỹ nghệ, thống lĩnh đa số, nhất là trong giới trẻ...
Trong văn chương, thể loại ngôn tình là một thứ candy art. Còn trong âm nhạc ngày nay, đó là những ca khúc sáo mòn với bộ đồ đồng phục khoác mỹ từ popular song.
Công chúng, nhất là công chúng trẻ nghiện thứ âm nhạc candy art này cũng như chuộng fast food, những thức uống ngọt ngào như coke, pepsi hay những loại thức uống ngọt ngào đóng hộp khác. Chúng giàu năng lượng, hấp dẫn, kết nối cộng đồng nhanh nhưng rõ ràng chúng vô bổ và nếu lạm dụng sẽ gây nên hệ luỵ xấu. Vậy nhưng, chúng lại đang được lạm dụng một cách vô cùng mạnh mẽ bởi sự tiếp sức của các tập đoàn quảng cáo như đó là một lối sống năng động, trẻ trung và hưởng thụ một cách sành điệu!
Hệ quả là, công chúng vẫn yêu âm nhạc, vẫn tiêu thụ âm nhạc không ngừng nghỉ như tiêu thụ hàng đống những món ăn, thức uống ngọt ngào đầy sức quyến rũ nhưng những tác động tích cực của âm nhạc như chúng ta vẫn thường ngợi ca lại không được họ hấp thu. Ngược lại, họ chỉ hấp thu những cái xấu, tiêu cực của thứ âm nhạc dễ nghe, bóng bẩy, ngọt bùi nhưng thiếu dinh dưỡng.
Âm nhạc candy art đó vì thế không nuôi dưỡng được tâm hồn họ tốt đẹp mà làm cho tâm hồn họ ù lỳ, xơ cứng, béo phì những tư tưởng nông cạn, ích kỷ và vô tâm.
Cũng như những viên đường ngọt mà độc, thứ âm thanh và ngôn từ candy art thời thượng đang đầu độc người nghe bằng một mỹ từ lâu nay được tôn vinh: Âm nhạc!
Trần Minh Phi