Câu nói quá khích này là của
Albert Einstein. Hơi quá khích nhưng không sai. Lịch sử cho thấy mọi phát minh,
phát kiến đều thuộc về một cá nhân, và thậm chí có lúc có nơi số đông lại tìm
cách khai tử cả những phát kiến của vi thiểu số ưu tú, là cản ngại cho chân lý
nữa.
Ngọc thì ít, sỏi đá thì vô số.
Nhưng sỏi đá có thể che lấp, chôn vùi ngọc.
Vậy mà âm nhạc đương đại đều hầu
như phụng sự số đông và lấy đó làm thước đo giá trị. Bởi nó không có chọn lựa
nào khác khi âm nhạc đã trở thành hàng hóa. Tính thương mại không phân biệt
ngu hay khôn, sáng tạo hay không sáng tạo, ngọc hay đá miễn tạo được nhu cầu số
đông. Ngọc mà không chiều lòng số đông cũng vô dụng. Đá mà được lòng số đông
thì hữu dụng. Nhiều khi sự hữu dụng đó chỉ là một quả lừa. Nhưng không sao. Càng
đông càng tốt, càng tiệm cận đắc thắng.