Máy hát với hai loại băng reel to
reel(băng lớn) và cassette(băng nhỏ) đã theo quân đội Mỹ vào miền Nam,không
những thế,đi kèm theo các khí tài chiến tranh là…một loại nhạc mới rồi đây sẽ làm mưa
làm gió:nhạc Pop-Rock(mà người ta quen gọi là nhạc trẻ).
Trong khi đó hàng loạt
đài phát thanh mọc lên khắp các vùng thị thành cũng như sự ra đời khá nhiều
những nhà xuất bản đã tăng thêm sức sống cho TN.Chính những yếu tố này đã làm
cho TN ở Sài gòn phát triển rất mạnh mẽ,và như bài trước đã nói,nó theo máy
hát,đài phát thanh,nhạc tập tuôn chảy cả về nông thôn làm nên một sức sống toàn
diện cho TN.Đến giữa thập niên 60 với sự xuất hiện của phòng trà ca nhạc thì TN
ở Sài Gòn coi như đã trưởng thành toàn diện với những thế hệ ca sĩ,nhạc sĩ mới.
Nhạc
băng,nhạc tập và đài phát thanh:đôi hia bảy dặm cho TN
Những
cái tên Sony,Akai,Pionneer…đã trở nên quen thuộc với dân chơi máy hát.Những cuộn
băng reel to reel hay cassette cứ quay đều những bài hát TN trên những thương
hiệu toàn cầu đó.Lúc này là lúc các hãng băng phất lên như là một cộng sinh vừa
là một động lực cho TN.Giai đoạn này phải kể đến 3 đại gia là Asia,Oria và Lê Văn
Tài(về sau lấy tên khác là Việt Nam).Họ không chỉ thu thanh cổ nhạc như trước
kia mà công việc chính của họ bây giờ là sản xuất TN.Đây là một công việc thu
hoạch nhiều tiền.Một chương trình TN lúc đó(thập niên 60) bình quân có thể tiêu
thụ từ một vạn đến vạn rưỡi đầu băng các loại(to hoặc nhỏ).(Tình hình tiêu thụ
này cũng rất giống với nhạc Việt thuở được gọi là lên ngôi vào giữa thập niên
90 nhưng khoảng gần đây thì một chương trình bình quân chỉ còn tròm trèm…2,3 ngàn
băng đĩa được có người mua!)Thấy có ăn nhiều hãng băng thay nhau ra đời:ShotGuns,Trường
Sơn(của ca sĩ Duy Khánh),Nhã Ca,Sóng Nhạc(không phải của báo…Sóng Nhạc bây giờ),Hoạ
Mi,Sơn Ca…làm cho thị trường băng nhạc TN thêm bùng phát và làm cho các bài hát
thêm bay xa trong bầu trời đại chúng.
Ăn
theo nhạc băng là nhạc tập.Đó là những tập nhạc in các bài hát đang ăn khách(bây
giờ thường gọi là TopTen,Hit),đặc biệt là dạng nhạc bướm chỉ in một bài được ưa
chuộng có khổ lớn như giấy A4.Ngọc Chánh lúc này là trùm sản xuất các nhạc in này.Thông
thường một bài nhạc bướm ông có thể bán được một vạn bản như chơi.(Còn bây giờ?Khoảng
1,2 ngàn là hết cốt!)
Không
thể không nhắc đến vai trò của các đài phát thanh trong việc góp phần bành trướng
TN.Âm nhạc muốn phát hành và lăng-xê rộng rãi phải qua đài phát thanh.TN trong
giai đoạn này cũng thế.Tuy nhiên nó chịu nhiều sự kiểm soát của chính phủ hơn.TN
trên radio bây giờ chia làm ba bộ phận chính:Những bài hát thông tin tuyên truyền
phục vụ chế độ đương quyền.Những bài hát thuộc dạng “tử tế” hơn nhưng có ít đất sống
trên thị trường.Và cuối cùng-ít hơn-là các bài hát dạng thị trường,thương phẩm,nhạc
yêu cầu.Tất nhiên,mạnh nhất trong các nhà đài lúc này là đài Vô Tuyến Việt
Nam(Của chế độ VNCH).Biên tập TN cho các đài Phát thanh hồi đó là các tên
tuổi:Nguyễn Hiền,Vũ Thành,Trần Dạ Từ…
Nhạc
Trẻ (Pop-Rock)
Theo
bụi trường chinh đổ bộ vào miền Nam Việt Nam của Mỹ là thứ âm nhạc đang
khuynh đảo trên thế giới:Pop-Rock.Thập niên 60 đã chứng kiến Gíơi trẻ Sài Gòn
cuồng nhiệt đón nhận nó và TN Sài Gòn có thêm một”thành viên”mới:Nhạc trẻ(một
thuật ngữ đặc biệt ở Việt Nam
mới có!).Cây đàn điện,dàn trống jazz,Amply lúc này thật là “hot”.Quần áo sặc sỡ,tóc
dài làm biếng chải là sành điệu(theo phong cách của tứ quái Beatles).Ban đầu là
nghe nhạc Pop-Rock Mỹ-Anh,sau đó là…a lê làm theo.Các ban nhạc trẻ ra đời ngày
một nhiều:Enterprise,The Peanuts,CBC,The Uptight,The Hammers,The
Dreammers…Ban đầu họ từ mày mò bắt chước từ các băng nhạc,nghe rồi đánh theo như
cái máy,sau đó đi diễn chủ yếu cho lính Mỹ nghe.Chính những ban nhạc “bản sao” Âu-Mỹ
này đã sản sinh ra một thế hệ ca sĩ mới rất nổi danh mà có người cho đến tận bây
giờ còn là thần tượng của nhiều người:Tuấn Ngọc,Khánh Hà,Duy Quang,Elvis Phương,Paolo,Cathy
Huệ,Vi Vân…Giai đoạn này người ta không thể bỏ quên Thanh Lan-một ca sĩ có giọng
hát sang trọng,dễ thương trưởng thành từ lò đào tạo ca sĩ Việt Nhi với những bài
nhạc Âu-Mỹ chuyển soạn lời Việt của Phạm Duy,và cô nàng Julie với giọng hát sôi
nổi kiểu Rock khá độc đáo.
Phòng
trà ca nhạc
Phòng
trà ca nhạc đã xuất hiện lần đầu tiên ở Hà Nội(1946)với cái tên Quán Nghệ sĩ ở đường
Bờ Hồ.Lúc này các nhạc sĩ Dương Thiệu Tước,Thẩm Oánh…là cộng tác viên.Nhưng phải
đợi đến sau 1954,tại Sài Gòn,phòng trà ca nhạc mới thịnh hành và đóng góp vao
việc phát triển TN,như là một cái nôi làm toả sáng nhiều thế hệ ca sĩ và là một
trong những mảnh đất để cho các nhạc sĩ phổ biến ca khúc của mình.Chẳng hạn,với
những phòng trà ca nhạc thế hệ đầu ở Sài Gòn đã giới thiệu đến công chúng những
cái tên quen thuộc:Nguyễn Hữu Thiết-Ngọc Cẩm,Tâm Vấn,Mộc Lan,Anh Ngọc,Thái
Thanh…Và còn nhiều nữa những cái tên và chi tiết về các phòng trà ca nhạc Sài Gòn
cũng như buổi đầu của nó ở Hà Nội,nhưng đó là nội dung của một bài viết khác mà
chúng ta sẽ có dịp quay lại sau trong chuyên đề này.
Các
xu hướng của TN Sài Gòn và các nhạc sĩ mới
Góp
phần vẽ nên một bức tranh hấp dẫn và đa dạng này của TN là các nhạc sĩ với các
tác phẩm,các xu hướng của mình.Họ là:Cung Tiến,Phạm Đình Chương,Vũ Thành,Hoàng
Trọng,Văn Phụng,Ngọc Bích,Hoàng Thi Thơ,Trần Ngọc,Y Vân,Anh Bằng,Trùc Phương,Duy
Khánh,Trần Thiện Thanh(Nhật Trường)Đỗ Lễ,Lam Phương,Phạm Thế Mỹ,Trầm Tử Thiêng,Anh
Việt Thu,Lê Uyên Phương,Ngô Thuỵ Miên,Từ Công Phụng,Nguyễn Ánh 9,Vũ Thành An,Lê
Hựu Hà,Nguyễn Trung Cang,…(Trong đó xuất sắc và nổi bật nhất là Phạm Duy và sau
đó là Trịnh Công Sơn mà tôi xin hẹn sẽ dành cho ông trọn một bài viết.)
Các
tác giả trên chia nhau ra đứng trên các lãnh địa âm nhạc khác nhau như:Tình ca
quê hương(Hoàng Thi Thơ…phát triển các làn điệu dân ca để viết các bài hát bình
dân trữ tình)Nhạc bán cổ điển hoặc Tân cổ điển (Cung Tiến,Nghiêm Phú Phi,Văn Phụng…ảnh
hưởng từ các nhạc sĩ lãng mạn châu Âu như schubert,Chopin,Schuman,Lizt…)Nhạc Trẻ(Lê
Hựu Hà,Nguyễn Trung Cang…học tập từ Pop-Rock Âu-Mỹ)Nhạc hài hước(Trần Văn Trạch
với nhóm AVT viết mới dân ca thành các bài bình dân vui nhộn và châm biếm)Nhạc
khiêu vũ cổ điển(Hoàng Trọng…viết theo các điệu nhảy Tango,Pasodoble…)Nhạc nhảy
hiện đại,danh từ lúc này hay gọi là”Kích động nhạc(Khánh Băng…)Nhạc tình và thân
phận(Trịnh Công Sơn…)và còn nữa…
Ngoài
ra,TN Sài Gòn thời điểm này bên cạnh hiện tượng gọi là sự suy thoái của âm nhạc
của các bài hát rẻ tiền với các ca sĩ diễn nhiều hơn hát(nhưng cũng chưa phải
lipsync như bây giờ,chẳng qua là trình độ khoa học kỹ thuật lúc bấy giờ chưa
cho phép!)còn xuất hiện những phong trào ca nhạc rất tích cực như:Phong trào du
ca do Nguyễn Đức Quang,Ngô Mạnh Thu làm đầu đàn,hoặc những phong trào nhạc phản
chiến(Trịnh Công Sơn,Miên Đức Thắng),phong trào”Hát cho đồng bào tôi nghe”(Tôn
Thất Lập…)
Giai
đoạn này xuất hiện một danh từ mới ám chỉ đến những bài tình buồn đang trở nên
một mốt nghe nhạc khổng lồ:Nhạc Vàng.Nhạc Vàng được hiểu theo hai nghĩa tán thưởng(Vàng
son,có giá trị như vàng)hoặc chê bai(Vàng vọt,yếu đuối,uỷ mị).Rồi chia ra “Vàng
sến”(Chủ yếu là các loại nhạc viết theo điệu Bolero,lời ca bình dân học vụ,được
xem la Việt hoá”nhuyễn”nhất)với”Vàng sang”.Vì thế nhạc Vàng ôm hết vào mình từ
các bài tình ca tiền chiến cho đến các tình khúc mới viết có nghệ thuật hoặc kém
sáng tạo nhưng chỉ tội một cái là nó buồn.Buồn muốn …chết.Thế thôi.
(Kỳ
tới:Bài 3-Nhìn lại Phòng trà ca nhạc Việt)