14.12.15
Chuyện lạ
Có con chim lạ hót vang ở cuối cánh rừng lạ.
Đó là một mùa rất lạ, không giống như bốn mùa thường thấy.
Mà đó cũng có thể là cả bốn mùa trong một mùa.
Nhưng điều lạ nhất là tiếng hót của nó nghe rất lạ. Lạ mà hay. Vì lạ mà hay.
Có bông hoa lạ ở dưới nơi chim đậu lẩm bẩm như thế trong cơn mơ màng âm thanh dặt dìu, du dương, dịu dàng và hơi dâm mà quá lạ ấy.
Ngày qua ngày hoa lạ ân ái với tiếng hót của loài chim rất lạ.
Nó quá yêu, quá ngưỡng mộ thanh âm vừa thiên đường vừa trần gian, vừa tao nhã vừa nhục dục hơi mê.
Một ngày lạ kia, hoa lạ đánh bạo inbox cho chim lạ trên tài khoản yêu đương rằng:
Xin lỗi nghệ sĩ, chàng học nhạc ở đâu mà hát hay thế và bài hát của ai mà tuyệt thế?
Chim lạ trả lời với một biểu tượng ngạc nhiên. Chàng ngạc nhiên thật:
Ô, đó là âm nhạc à, đó là hát thật à? Nàng hoa ơi, à mà dường như hoa tím phải không? Ta mù nhạc kia mà. Nào ta có được học nốt nhạc nào đâu!
Hoa lạ hoang mang và thú vị:
Ơ, chàng đùa em không? Âm nhạc chàng rất hay, tiếng hát rất tuyệt. Mà cực đỉnh là nó rất lạ.
Chuyện Ở Quán Ồn
Trong góc quán hắn nhả khói linh tinh.
Bạn hắn thì híp mắt nhìn gái.
Mọi người nói chuyện tào lao ồn ĩ pha với mấy bài nhạc sến và diêm dúa phát ra từ cái loa China chát chúa như tiếng bà chằn chửi rủa.
Họ vừa nói vừa úp mặt vào sờ mát phôn hoặc ta bơ lét mà chém gió, bà tám, dưa lê, mắm tôm, cà chua cà chớn sau khi đã úp mặt chán chê vào đĩa cơm, tô bún hay giữa hai cái đùi ai đó. Đại khái thế.
Có vẻ đấy là một tác phẩm xếp đặt thính thị khá trừu tượng.
Hắn nói như quát vì cái cái quán ồn quá ồn. Ồn kinh:
Dân mình thật ra là "khẩu xà tâm phật" thôi!
Thằng kia nhướng mày nhưng mắt vẫn háo hức vào cái quần sóc ngắn hơi quá đà vừa lượn qua, hắn nói bằng tiếng Ăng lê cho nó tê:
Quai?
Hắn:
Suốt ngày chửi rủa, gõ bàn phím bàn chuyện chính trị, chế độ nhưng rồi cũng lủn tủn về chuồng cừu thôi!
Bạn hắn móc lỗ mũi búng tách một cái, hình như có gì đó từ đó rơi chính xác vào tách nước bàn bên cạnh:
Xời, tâm phật cái con c...Miệng hùm gan sứa thì có, má!
Bạn hắn thì híp mắt nhìn gái.
Mọi người nói chuyện tào lao ồn ĩ pha với mấy bài nhạc sến và diêm dúa phát ra từ cái loa China chát chúa như tiếng bà chằn chửi rủa.
Họ vừa nói vừa úp mặt vào sờ mát phôn hoặc ta bơ lét mà chém gió, bà tám, dưa lê, mắm tôm, cà chua cà chớn sau khi đã úp mặt chán chê vào đĩa cơm, tô bún hay giữa hai cái đùi ai đó. Đại khái thế.
Có vẻ đấy là một tác phẩm xếp đặt thính thị khá trừu tượng.
Hắn nói như quát vì cái cái quán ồn quá ồn. Ồn kinh:
Dân mình thật ra là "khẩu xà tâm phật" thôi!
Thằng kia nhướng mày nhưng mắt vẫn háo hức vào cái quần sóc ngắn hơi quá đà vừa lượn qua, hắn nói bằng tiếng Ăng lê cho nó tê:
Quai?
Hắn:
Suốt ngày chửi rủa, gõ bàn phím bàn chuyện chính trị, chế độ nhưng rồi cũng lủn tủn về chuồng cừu thôi!
Bạn hắn móc lỗ mũi búng tách một cái, hình như có gì đó từ đó rơi chính xác vào tách nước bàn bên cạnh:
Xời, tâm phật cái con c...Miệng hùm gan sứa thì có, má!
Nhớ
(Nhà văn Pháp Begbeder nói 'Tình yêu sống ba năm và chết'. Bạn nghĩ gì về điều này? Còn đây là suy nghĩ của tôi)
Phải em không?
Mưa xưa
Phải nàng không?
Nắng cũ
Anh nhớ buồn lẫn nhớ vui
Nhớ đắng nhớ ngọt nhớ cay nhớ nồng
Lâu không thấy em đâu
Anh nhớ
Như môi vắng hôn
Như anh ngày thơ khát sữa nhớ vú mẹ quá đi thôi.
Anh nhớ
Ngày mình hư
Em làm anh hư
Như Adam cắn trái táo địa đàng rồi mới thấy thân xác mình là tội lỗi nên lấy cây lá hồn nhiên khoác lên che giấu.
Anh làm thơ màu mè hoa lá hẹ khoe khoang khoác lác
Vì sợ tâm hồn mình trần truồng giây phút Adam
Mấy mươi năm rồi anh quyết trở lại vườn xa xăm
Cứ thả tâm hồn mình khoả thân chân thật
Thật như cái giây phút Eva bảo Adam ăn táo
Em và anh không chuyện táo mà là chuyện cà lem
Em nhìn anh lâu như cái máy tính bị treo
Nói ngập ngừng: em thèm cà lem...
Cây cà lem làm anh thành đàn ông
Làm chuyện tèm lem thế sự đua đòi
May tâm hồn anh chả bao giờ chịu lớn như cái trí óc anh ngày mỗi già thâm.
Nay anh nghe mưa xưa
Nay anh thấy nắng cũ
Khi con mimi nhà anh ứ bậy bên thềm mấy đống tâm sự vật chất
Nó vẫn đẹp như môi em khi ăn cà lem
Thật tự nhiên như tự nhiên là thật
Như em vậy
Nên anh luôn nhớ em
Không phải ba năm cũng không phải muôn năm
Nhớ đến khi nào bộ nhớ anh hư.
Trần Minh Phi
Phải em không?
Mưa xưa
Phải nàng không?
Nắng cũ
Anh nhớ buồn lẫn nhớ vui
Nhớ đắng nhớ ngọt nhớ cay nhớ nồng
Lâu không thấy em đâu
Anh nhớ
Như môi vắng hôn
Như anh ngày thơ khát sữa nhớ vú mẹ quá đi thôi.
Anh nhớ
Ngày mình hư
Em làm anh hư
Như Adam cắn trái táo địa đàng rồi mới thấy thân xác mình là tội lỗi nên lấy cây lá hồn nhiên khoác lên che giấu.
Anh làm thơ màu mè hoa lá hẹ khoe khoang khoác lác
Vì sợ tâm hồn mình trần truồng giây phút Adam
Mấy mươi năm rồi anh quyết trở lại vườn xa xăm
Cứ thả tâm hồn mình khoả thân chân thật
Thật như cái giây phút Eva bảo Adam ăn táo
Em và anh không chuyện táo mà là chuyện cà lem
Em nhìn anh lâu như cái máy tính bị treo
Nói ngập ngừng: em thèm cà lem...
Cây cà lem làm anh thành đàn ông
Làm chuyện tèm lem thế sự đua đòi
May tâm hồn anh chả bao giờ chịu lớn như cái trí óc anh ngày mỗi già thâm.
Nay anh nghe mưa xưa
Nay anh thấy nắng cũ
Khi con mimi nhà anh ứ bậy bên thềm mấy đống tâm sự vật chất
Nó vẫn đẹp như môi em khi ăn cà lem
Thật tự nhiên như tự nhiên là thật
Như em vậy
Nên anh luôn nhớ em
Không phải ba năm cũng không phải muôn năm
Nhớ đến khi nào bộ nhớ anh hư.
Trần Minh Phi
Lấp Đày Em, Đi Anh!
Trái tim em là một căn phòng trống rỗng
Anh hãy vào ngả lưng trên chiếc giường quạnh quẽ của em
Ngày của em sẽ nắng rực
Đêm của em sẽ ấm nồng
Khi anh cười khi anh vuốt ve em.
Anh đến, anh hãy đến
Lấp đầy em một khoảng trống mênh mông
Từ sâu thẳm thẳm sâu trống kinh hồn
Trái tim nhỏ cô đơn rộng hơn vũ trụ
Chỉ một vòng tay nhỏ của anh ôm em làm bé lại vô cùng
Chỉ còn bằng chiếc nhẫn cưới anh trao.
Lấp đầy em, đi anh!
Lấp đầy em bằng một hồn anh
Lấp đầy em bằng một đời anh.
Trần Minh Phi
Anh hãy vào ngả lưng trên chiếc giường quạnh quẽ của em
Ngày của em sẽ nắng rực
Đêm của em sẽ ấm nồng
Khi anh cười khi anh vuốt ve em.
Anh đến, anh hãy đến
Lấp đầy em một khoảng trống mênh mông
Từ sâu thẳm thẳm sâu trống kinh hồn
Trái tim nhỏ cô đơn rộng hơn vũ trụ
Chỉ một vòng tay nhỏ của anh ôm em làm bé lại vô cùng
Chỉ còn bằng chiếc nhẫn cưới anh trao.
Lấp đầy em, đi anh!
Lấp đầy em bằng một hồn anh
Lấp đầy em bằng một đời anh.
Trần Minh Phi
Còn Thấy Mặt Trời...
(Hãy yêu đời, yêu người cho đến khi nào mặt trời chết)
Còn thấy mặt trời là còn thấy hi vọng
Còn thấy em là còn thấy mặt trời
Dù bình minh hay chạng vạng chiều hôm
Mặt trời khuất thì bên kia rực rỡ
Bước thời gian trườn qua đêm sẽ mở
Ánh sáng ngày ngào ngạt tựa môi hôn
Nên có lúc tìm em không thấy bóng
Anh vẫn biết em đợi ở ngày mai.
Sẽ thấy mặt trời là sẽ gặp hi vọng
Sẽ thấy em là sẽ gặp mặt trời.
Trần Minh Phi
Còn thấy mặt trời là còn thấy hi vọng
Còn thấy em là còn thấy mặt trời
Dù bình minh hay chạng vạng chiều hôm
Mặt trời khuất thì bên kia rực rỡ
Bước thời gian trườn qua đêm sẽ mở
Ánh sáng ngày ngào ngạt tựa môi hôn
Nên có lúc tìm em không thấy bóng
Anh vẫn biết em đợi ở ngày mai.
Sẽ thấy mặt trời là sẽ gặp hi vọng
Sẽ thấy em là sẽ gặp mặt trời.
Trần Minh Phi
12.12.15
Nghệ Thuật Chân Thành Và Nghệ Thuật Xã Giao
Có 2 sự tử tế: tử tế chân thành và tử tế xã giao.
Trong nghệ thuật cũng thế.
Có những người làm nghệ thuật tử tế, cực tử tế nhưng cứ thấy sáng tác của họ giả giả làm sao ấy. Ở đó đầy sự gồng mình, cương cứng rất là giả tạo. Như có nhiều người đối đãi với mình đúng chuẩn lịch sự, văn hoá nhưng cảm thấy khó gần gũi, thân thiện. Bởi lòng tốt đó không phải từ tâm mà từ sự huấn luyện đầy tính kỹ năng.
Subscribe to:
Posts (Atom)