Cỏ dại trong tay người có tên tuổi thì thành cỏ thơm. Hoa quý trong tay kẻ vô
danh thì thành hoa dại.
Cái máng luôn đầy cám nhưng phải ở trong chuồng. Ngoài kia không sẵn cám nhưng
là trời đất bao la. Có 2 loại người: Người trong chuồng
và người ngoài chuồng.
Người mù thường an phận với bóng tối. Có khi ánh sáng
lại làm họ khó chịu vì quá quen với bóng tối.
Bị trời đè đầu thì kêu la nhưng chân cứ đạp lên đất
thì không thắc mắc.
Người ta rất khó chịu với những vết lọ lem trên mặt
người khác nhưng trên mặt mình có vết nhơ mà người khác góp ý thì bực.
Người nào nói giống ý mình thì bảo là đúng, khác ý
mình thì bảo là sai trong khi chân lý không phải là mình.
Không ai ghét thằng hề vì nó làm người ta vui nhưng
tôn trọng thì không. Ai cũng ghét người giám thị nhưng trong lòng kính nể ít
nhiều.
Đặt mình vào vị trí người khác hầu hết người ta chỉ
mới vào phòng khách, còn phòng ngủ, nhà bếp thì không thể.
Nghệ thuật sống là phải đi trên lằn ranh siêu mõng
trắng và đen.Trắng quá người ta bảo mình ngu. Đen quá người ta bảo mình ác.
Trần Minh Phi